“Lần đầu tiên tôi đến Hàn Quốc, tiếng Hàn của tôi không được tốt và tôi không thể làm quen với mọi người và thức ăn ở đây. Người đầu tiên dạy cho tôi cách nói, cách ăn ở đây là cậu ấy. Đối với tôi, sự tồn tại của KyungSoo như một người cha”

Tôi không còn nhớ ai trong các cậu đã nói điều này, nhưng tôi biết có một Do KyungSoo thật sự như thế, dịu dàng và bình ổn.

Ngay từ khi tôi nhìn thấy cậu, tình yêu của tôi dành cho cậu chỉ có thể lớn lên từng ngày. Bây giờ khi nghĩ về nó, dường như ngay cả những cơn đông gió lạnh cũng mang về nụ cười ấm áp.

Tôi thề trước khi gặp các cậu, tôi là cô gái mạnh mẽ nhất trên thế giới này, nhưng bất cứ khi nào nghe tin cậu bị thương, vào đêm MaMa năm ấy, khi mà cậu kết thúc bài nhảy và phải vào bệnh viện, những chiếc cup chẳng kịp đến tay, và rồi cậu xuất hiện trở lại với hình ảnh xe lăn và những chiếc nạng, tôi nhận ra mình không hề mạnh mẽ đến thế. Tôi thực sự không nhớ đã bao lần tôi khóc vì cậu.

Tôi yêu cái cách mà cậu đã đặt tất cả trái tim vào trong câu hát và ánh nhìn cương quyết tên gương mặt cậu khi biểu diễn nhiều như thế nào, và tim tôi đã đau thế nào khi cậu bị thương.

Tôi đã từng nghĩ, sự hi sinh ấy, ắt phải có ý nghĩa với cậu lắm. Nhưng bây giờ, không biết tôi là ai cũng được, chỉ cần cho tôi ở bên cậu, điều đó đối với tôi cũng đủ rồi.